phượt thủ gặp ma
Nhóm 50 phượt thủ, trước đó được thông báo mất tích tại vùng đồi núi ở bang Himachal Pradesh, miền Bắc Ấn Độ sau một đợt tuyết rơi và mưa lớn, đã được phát hiện đang ở khu vực Sissu, thuộc huyện Lahaul-Spiti và vẫn an toàn. Thủ hiến bang Himachal Pradesh Jai Ram
Một trong hai người đã tử vong sau đó, địa điểm hai phượt thủ gặp nạn, cách điểm dừng chân Mã Pì Lèng khoảng 300m, độ cao so với mực nước biển khoảng 1500-1600m. Nhận được tin báo từ người dân, lực lượng chức năng đã có mặt tại hiện trường để giải quyết
Xe Xe máy. 1 2. cho em hỏi 1 xíu về đi phượt từ Vũng Tàu lên Đà Lạt với ạ. PhúcTrần1996. + Theo dõi. 6 năm 40. như tiêu đề thì đi lên đà lạt dọc đường có hay gặp trạm thu phí hay gặp công an hk ạ . Có đường nào ít gặp công an mà an toàn hk ạ . Và đi từ vũng tàu lên
Hiện trường vụ tai nạn khiến 2 phượt thủ chết thảm - Ảnh CTV.. Khi đến đường Phạm Văn Đồng (khu vực gần bến xe Nam Thăng Long, quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội), 2 phượt thủ đã va chạm với xe tải khiến anh T. tử vong tại chỗ, nữ phượt thủ được đưa vào viện cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng đã tử
"Đi phượt Hà Giang cần chuẩn bị gì?". Đây chắc chắn là câu hỏi được rất nhiều khách du lịch muốn tìm đáp án nhất. Lý do bởi vì hành trình tour du lịch khám phá Hà Giang luôn là điểm đến thú vị với nhiều trải nghiệm độc đáo
Site De Rencontre Gratuit Pour Ado. Giới thiệu - Góp ý Nội quy - Thông báo Thủ tục xe máy Kiến thức xe máy Thông tin các giải đua Honda Yamaha Suzuki Piaggio Phân khối lớn Harley-Davidson Kawasaki Triumph Ducati Chuyện trò Phượt Hình ảnh các hội xe Mua bán xe cũ Mua bán xe mới Mua bán Moto PKL Phụ tùng Xe đạp - Xe điện Các phượt thủ luôn được gắn liền với cái "mác" gan lì, dũng cảm, nhưng đó là so với các cung đường, các mạo hiểm. Vậy khi gặp "ma" thì như thế nào đây ta ????? Buổi tối cuối tháng 10, khi không khí Halloween tràn ngập, ngồi café cùng rất nhiều người khoái du lịch bụi, tôi được nghe những câu chuyện hư hư thực thực trên đường lang bạt, cũng lạnh xương sống lắm. Câu chuyện thứ nhất Bàn tay ma quái? Đà Lạt, cái tên gắn với cao nguyên Langbiang hùng vĩ, mùa dã quỳ vàng rực và không khí bình yên của phố núi làm không biết bao kẻ đắm say. Nhóm bạn của anh Phụng ở gồm 4 người cứ mỗi khi rảnh lại phi xe lên đó, đơn giản chỉ để hít khí trời trong lành và xa khói bụi thành phố. Lần ấy, họ chọn vào một nơi có vườn hoa cây kiểng, khá sang trọng so với thói thường của dân bụi. Nhân viên dẫn đi xem phòng và đề nghị đàn ông con trai ở phòng nhỏ và cũ hơn nhường phòng đẹp cho hai chị gái. Cuối tuần, khách đông, họ vui vẻ chấp nhận. Sau một ngày mệt nhoài lái xe lang thang khắp nơi khá xa thành phố, chụp choẹt đủ kiểu và bị lạc một cơ số lần, cả đoàn đều mệt, thống nhất sẽ ngủ sớm. Nói thì nói vậy nhưng hai anh thức đốt thuốc, xem lại hình, nói chuyện rầm rì đến tận khuya. Đà Lạt có rất nhiều địa danh được đồn là có ma. Đà Lạt đêm, lạnh. Anh Phụng vì thế mà còn phàn nàn “Cái phòng này bực mình quá, vừa tách biệt, cũ hơn, lại còn gần đường, cách âm thì không tốt, hèn chi mà không ai chọn. Mà sao tiền vẫn thế nhỉ….”. Chê thì chê chứ thực ra, dù thế nào, vẫn còn hơn nhiều so với cắm lều dựng trại giữa Đà Lạt lạnh như băng này. Đến khoảng nửa đêm, anh Phụng đến chỗ ba lô để dưới chân bàn trang điểm, ngay bên cạnh giường lấy đồ đánh răng. Tự dưng thấy lạnh gáy, anh quay lại phía sau theo phản xạ, chỉ thấy chiếc giường trống trơn, còn bạn anh đang hí hoáy với cái máy ảnh ở gần cửa ra vào. Vừa cười thầm mình nhát gan, vừa quay lại kéo khóa ba lô. Nhưng rồi cái cảm giác rờn rợn như có người đang xăm xoi nhìn từ phía sau, làm anh rùng mình. Ngước lên, nhìn thẳng vào trong gương, anh thấy rõ một bàn tay trắng muốt, nõn nà đang ịn lên phía trước như sắp đưa ra quờ lấy mặt mình. Anh đứng hình đến mấy giây rồi giật mình bật ngửa, ngồi phịch xuống giường. Người bạn ngồi ở cửa thấy biểu hiện lạ của anh, hỏi “Sao thế mày?”, anh Phụng quay lại nhìn bạn, mặt không còn chút máu nào, rồi lại nhìn chiếc gương hỏi “Mày hồi nãy không thấy gì à?”. Vốn là hai kẻ lữ hành đi nhiều, nếm trải nhiều, hai người bàn luận đưa ra đủ giả thiết, nhưng anh Phụng không thấy giả thiết nào hợp lý và kết luận “Mày ơi, phòng này có ma”. Nhưng hai anh không gọi lễ tân mà quyết định sẽ... rình ma. Trời nửa đêm về sáng xứ này lạnh căm căm. Căn phòng lạnh lẽo, không khí vẫn còn hôi mùi cũ mốc. Ngoài kia, gió cứ vi vu thổi qua những lỗ hổng trên thân cây cột điện như tiếng khóc hờn giận, ai oán. Tiếng đêm hòa với tiếng giãn nở của gỗ lắc rắc như có ai đó đang cố cạy cửa vào, tiếng sương đêm nhỏ từng giọt lên lá, lên thềm sao tự dưng lại rõ ràng đến thế. “Cũng may là không có con mèo gọi đực nào”, hai anh đùa. Hai người đàn ông cứ thế nằm, ngồi trên giường nhìn chăm chăm vào chiếc gương. Cả hai đều cảm nhận rõ có người đang nhìn mình nên cứ một lúc lại giật mình nhìn ra phía sau vì lạnh gáy, hay nhìn lên trần nhà. Đêm dài như giấy trắng! Sáng sớm hôm sau, hai người tóm ngay một nhân viên nam. Vừa đặt vấn đề, anh này mặt tái mét hỏi “Hai anh thấy gì à?”. Chưa kịp điều tra thêm gì thì nhân viên kia bị quản lý ở đó nhắc nhở. Biết rằng khó mà khai thác thêm chuyện gì bởi chắc họ đã được yêu cầu giữ miệng nên hai anh về phòng coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn, có điều ẩn khuất nên mặt mày của nhân viên mới biến sắc như vậy. Hai anh đã hẹn với nhau, lần sau lên Đà Lạt nhất định tìm rõ nguồn cơn về bàn tay trong căn phòng biệt lập ấy. Câu chuyện thứ hai Côn Đảo kỳ bí “Chị đi nhiều chỗ, người ta đồn có ma, nào là biệt thự cũ ở Đà Lạt, đồn quan sát cũ của Bình Ba… nhưng chỉ là đồn thổi, chị chưa thấy bao giờ. Chỉ duy nhất có Côn Đảo thì chị cho rằng có…”, chị Dương, một người hay xách ba lô lang thang một mình, nói chắc nịch. Chị Dương kể lại chuyến đi du lịch tự túc với một đoàn khá đông cách đây không lâu “Khi vừa bước chân lên đảo thì tâm trạng chị tự dưng chùng xuống, cảm giác không còn chút sức lực gì cả, mặc dù đầu óc vẫn tỉnh táo và cảm nhận mọi thứ rất rõ ràng, chân nhấc lên cũng nặng, hai vai như bị đè. Ban ngày thì không sợ đâu nhưng càng chiều thì càng mệt và lo lắng”. Câu chuyện được kể trước khi ra đảo càng làm chị rợn rợn người ta bảo, ở Côn Đảo, một người sống gánh ba người chết, bất cứ chỗ nào con người đứng trên đảo cũng có thể là chỗ ngày xưa có người đã trút hơi thở cuối cùng. Thế nên, chị cẩn trọng và nhẹ nhàng từng bước đi. Chị Dương, một người hay xách ba lô lang thang một mình, nói chắc nịch “Chỉ duy nhất có Côn Đảo thì chị cho rằng có… ma”. 12 giờ đêm, chị cùng rất nhiều người khác đi viếng mộ ở nghĩa trang Hàng Dương. Trong cái tịch mịch, u hoài của đêm, không khí xung quanh ẩm ướt, ai cũng có thể cảm thấy hơi lạnh thấu tận trong cơ thể. Hàng ngàn ngôi mộ san sát nhau lặng lẽ, dưới ánh trăng, những tàng cây đổ bóng lên mộ chí tạo thành những hình thù kì quái, từng cơn gió lướt qua nhẹ làm lá cây xào xạc như người đang thủ thỉ những điều bí mật. Nghĩa trang Đồi Dương quá rộng lớn, càng đi thắp nhang ở các ngôi mộ phía xa, những người yếu bóng vía càng thấy khó chịu “vì như có gì đó đè nặng trong tim vậy”. Tuy vậy, nhưng do đi đông người, lại nghĩ còn ngủ chung nên chị cũng cố vượt qua. Chị Dương nói thêm “Vùng đất này rất linh thiêng, bất kỳ ai bước chân lên đảo phải theo một ngầm định là không được cười đùa quá trớn hay nói bậy, báng bổ người đã khuất”. Sau khi thắp nhang cho chị Sáu và các liệt sĩ, đoàn chị đi ăn tiếp. Nhưng một anh đi chung đoàn mệt vì uống say nên ngủ lại khách sạn một mình. Hai tiếng sau, anh hớt hơ hớt hải chạy ra quán, mọi người thắc mắc hỏi và trêu “Nhớ vợ hay sao mà không ngủ được lại ra đây?”, thì chỉ thấy mặt anh trắng bệch, lắc đầu không nói gì, cứ ngồi lặng lẽ. Mọi người không hỏi thêm gì nữa nhưng đều có chung suy nghĩ anh vừa trải qua chuyện khủng khiếp lắm. Sáng hôm sau, cả đoàn ra tàu về lại đất liền. Lênh đênh trên biển, anh mới kể rằng tối đó anh đang ngủ, tự dưng người bị kéo lê trên giường, ban đầu cứ nghĩ ai đó thấy anh nằm choán chỗ quá nên dẹp để ngủ. Nhưng được một lúc, lại thấy bị kéo nữa, anh bực bội mở mắt ra thì không thấy ai, nghĩ chắc mình mơ ngủ, anh tặc lưỡi nhắm mắt tiếp. Một chút sau thì anh thấy rõ ràng có tay ai đó lật người mình, quăng thẳng xuống đất, mở mắt, anh thấy cơ thể vẫn như bị ai đang cố quật từ chỗ này sang chỗ khác. Anh tỉnh hẳn, ngồi thẳng dậy, vẫn không thấy ai, hoảng hồn, anh chỉ kịp vơ quần áo chạy ra khỏi khách sạn đến quán ăn. Sau khi về khách sạn cùng mọi người để ngủ và thu dọn đồ, anh cũng không dám kể cho ai, không dám ngủ lại, chỉ mong trời sáng mau mau để về đất liền. Có người phân tích rằng chuyện "ma Côn Đảo" do chị Dương kể có thể do mọi người đi tàu mất sức và không quen không khí trên đảo, và anh bạn chị say rượu gây ảo giác. Còn câu chuyện "ma Đà Lạt" của anh Phụng, không biết có phải do anh nhìn hoa mắt sau một ngày lái xe mệt nhoài hay không, nhưng chuyện gặp “ma” trên Hà Giang của một phượt thủ khác thì đã được chứng thực một cách rõ ràng… Còn tiếp... Xem thêm
Trên đường du lịch bụi, việc vô tình gặp ” ma ” hay nhờ một tai nạn đáng tiếc giật mình xảy ra mà nên duyên đôi lứa thường được coi là điều kỳ diệu và trở thành kỷ niệm đáng nhớ trong lòng nhiều phượt thủ .Trên hành trình dài tò mò quốc tế của những bạn trẻ yêu du lịch, họ gặp không ít câu truyện mê hoặc, thậm chí còn cười ra nước mắt để nhớ mãi về những năm tháng đã qua. Ấn tượng về những nơi từng ghi dấu chân kỷ niệm nhiều lúc chỉ là cảm xúc sợ hãi không có thật hay được nhận sự giúp sức vô tư của những người lạ lẫm mà hoàn toàn có thể chỉ gặp một lần trong đời … Gặp “ma” ở Dào San Là người yêu thích độc hành, Ngong Hankang tên thật là Việt Dũng hầu như quanh năm có những chuyến ngao du khắp nơi. Chuyện khôi hài, thú vị nhất anh từng gặp phải kể đến năm 2002, khi mới từ nước ngoài về và rủ một cậu em đến bản Dào San trên Phong Thổ, Lai Châu. Là điểm đến còn hoang sơ, ít người ghé thăm, nơi ấy là chỗ ở của người Mán có tục cạo trọc đầu, đa phần là phụ nữ nhưng cũng có một vài phái mạnh. Lúc ấy trời nhá nhem tối, không nhìn rõ mặt nhau, đường núi đồi lại vắng vẻ heo hút, hai bạn bè Ngong Hankang mới rủ nhau đi tiểu ở vệ đường . Bỗng nhiên, lề đường Open người đàn ông Mán đi chăn bò nhưng cứ ngồi im trên tảng đá. ” Cậu em không chú ý, cứ tưởng tảng đá đặt tay lên đầu ông ấy để vịn, thấy cựa quậy mà lại trơn trơn nên giật mình, hô hoán, hai đồng đội sợ hãi bỏ chạy “, phượt thủ nhớ lại . ” Chuyện mê hoặc mình gặp trên đường thì nhiều lắm, nhưng mỗi lần nhớ đến đều phải tự bật cười là lần gặp ma ở Dào San “. Ảnh Ngong Hankang Chạy được một đoạn thì không may hai bạn bè dẫm chân phải bãi phân trâu rất rộng, bẩn hết áo quần. Tới khi không chạy được nữa, quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia lù lù ở đằng sau giơ tay lên chào, nói ngôn từ không phải tiếng Kinh. Hai bạn bè lại sợ, cắm đầu chạy tiếp . Sau khi chạy thêm một đoạn thì nghĩ nếu đó là ma thì đã không chào hỏi mình. Thế là họ lấy hết can đảm và mạnh mẽ quay lại, mới vỡ lẽ ông ấy là người Mán, không nói được tiếng Kinh. Sau một hồi ký hiệu bằng tay với nhau, ông ấy còn mời hai đồng đội phượt thủ về nhà, ẩm thực ăn uống, tắm rửa và ngủ nghỉ qua đêm. ” Đó là một kỷ niệm rất vui mà đến giờ mỗi khi nhớ lại mình đều thấy buồn cười “, Ngong HanKang kể . Nên duyên vợ chồng từ chuyến phượt cùng nhau Câu chuyện khởi đầu vào năm ngoái, khi nhóm phượt do một phượt thủ nổi tiếng với nickname Quỷ Cốc Tử tên thật là Ngô Trần Hải An tổ chức triển khai đi mùa nước nổi, gồm 24 xe, 48 người ở khắp nơi, thuộc mọi thành phần tò mò vùng Đồng bằng sông Cửu Long . Trong chuyến đó, có 2 bạn tên Uy và Giang, khởi đầu được sắp xếp hai người khác chở đi nhưng vì một số ít nguyên do nên vô tình hai bạn này đèo nhau. Đến đoạn rừng Trà Sư về Châu Đốc, hai bạn trẻ này không may bị tông xe từ phía sau nên va chạm với một phụ nữ bán cá đi xe đạp điện. Cá đổ, tung tóe khắp nơi khiến người phụ nữ la lối um sùm khiến trưởng nhóm phượt Quỷ Cốc Tử phải đứng ra giải quyết và xử lý . ” Mình nghĩ đó là mối nhân duyên đẹp, một câu truyện mê hoặc và nhân văn trên những cung đường mến yêu của tổ quốc ” – trưởng nhóm phượt Quỷ Cốc Tử san sẻ. Ảnh Quỷ Cốc Tử Thế nhưng, cũng nhờ kỷ niệm này, hai bạn tìm hiểu rồi yêu nhau và quyết định đi đến hôn nhân. Một năm sau ngày xảy ra vụ tai nạn hy hữu trên, họ cùng nhau trở lại cung đường cũ để chụp bộ ảnh cưới của hai người với điểm đến trong hành trình như rừng tràm trà sư, búng bình thiên. Đôi này còn hóa trang thành nông dân về quê chăn gà, chăn vịt… Đến nay, họ vẫn thường xuyên đi phượt và tổ chức hôn lễ trong tháng 2/2015 Xem thêm chuyện kể về Quỷ Cốc Tử. Bỏ đoàn, ngủ quên ở suối vì… sợ hổ Hachi8 tên thật là Ngô Huy Hòa là cái tên không còn lạ lẫm với hội đồng tình nhân xê dịch, anh là tác giả cuốn sách ” Bước chân Nước Ta – 4 cực, 1 đỉnh ” và từng san sẻ dự dịnh biến năm ngoái thành năm leo núi. Đầu năm nay, phượt thủ này đã kịp chinh phủ Pu Si Lung – ngọn núi hiểm trở, nằm ở phía tâybBắc tỉnh Lai Châu . Do giáp biên giới Trung Quốc, tình hình bảo mật an ninh phức tạp nên Hachi8 phải xin giấy phép và chịu sự quản trị ngặt nghèo của biên phòng nơi đây cho hành trình dài 9 ngày. Ngày thứ 2, đoàn leo lên ngọn cao nhất vùng biên, hôm ấy ai nấy đều mệt và khi xuống núi thì mặt trời cũng khởi đầu lặn. Bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn, gầm gào rất đáng sợ, Hòa hô hoán, giục cả đoàn tăng cường, quên cả mệt, chạy bán sống bán chết . Xuống chân núi vào lúc 10 h tối và tạm nghỉ ở đoạn một vài người quen đường, cảm xúc mệt, đói, khát len lỏi, Hachi8 cầm đèn pin sáng nhất, bỏ đoàn chạy một mạch đến con suối gần đấy, uống no nê rồi ngủ quên tại đó. Mãi sau những thành viên trong đoàn mới phát hiện ra và phải lay lay, anh mới tỉnh lại. Câu chuyện khiến phần nhiều thành viên trong đoàn ” hết hồn ” . Nơi này từng gắn với câu truyện vài năm trước có con hổ xổng ra cắn chết người. Giờ nghĩ lại Hachi8 còn thấy sợ, nhưng đó thực sự là câu truyện mê hoặc và đáng nhớ. Ảnh Hachi8 Mất ngủ vì sợ… ma ở cực Đông – Mũi Đôi Có biệt danh ” Tuân Cuồng Chân “, Phạm Quang Tuân sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Quảng Trị, nghỉ việc từ tháng 2/2014 và khởi đầu đi phượt từ đó. Mũi Đôi cực Đông Nước Ta là chuyến đi thứ 2 của anh sau khi nghỉ việc, đồng thời cũng là lần khó nhất bởi lúc đó còn non kém kinh nghiệm tay nghề . Đêm hôm đó, ra bãi Rạng, cả nhóm cắm trại, ăn đồ nướng ngon lành. Đến tầm 1 h sáng thì tan tiệc và đi ngủ. Ánh trăng đêm hôm đó soi rọi trên những căn lều mở me mé để lấy gió thoáng. Tấm che lều bị gió thổi, rung lên từng hồi và phát ra tiếng phành phạch . Một ý nghĩ rùng rợn khe khẽ len lỏi vào đầu Tuân khi xung quanh nơi ngủ có một vài ly hương, lại cộng thêm chuyện anh biết từng có cô gái bỏ mạng trên đường ra cực Đông . “Lâu lâu lại có tiếng gì như bước chân ai đi bên ngoài. Mình cố nhắm mắt đếm số, tập trung hơi thở để ngủ nhưng càng làm vậy, lại càng nghe tiếng động rõ hơn”, chàng phượt thủ nhớ lại. Dù không có chuyện gì xảy ra và cũng chẳng có hồn ma nào thực sự hiện lên, đêm mất ngủ ấy vẫn rất đáng nhớ với anh. ” Dù mệt đến cỡ nào, khi nhìn thấy cảnh ở đó, mọi stress đều tan biến, sáng ra nhảy ghềnh đá mình vẫn phi như phim kiếm hiệp … ” – Tuân tâm sự. Ảnh Phuoc Nguyen Những câu truyện mê hoặc của những phượt thủ ở quốc tế Lê Thương
phượt thủ gặp ma